Abby's Playlist


MusicPlaylistView Profile
Create a playlist at MixPod.com

Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2011

Một Ngày Mùa Đông

Sáng tác: Bảo Chấn
Trình bày: Thanh Lam
 
Rồi một ngày trời không biết xanh
Rồi một ngày hàng cây vắng tanh
Và cơn gió mang mùa đông tới
Cuốn bay theo đám lá vàng rơi...
Bờ cỏ này giọt sương đã tan
Bậc thềm này còn in dấu chân
Mùa đông tới em chờ anh mãi
Lá hoa thu sang nay đã úa tàn.
Giờ đây em biết, em biết đã mất anh rồi đấy
Ngày mùa đông đến nghe vắng xa tiếng mưa phùn rơi
Lòng em đau đớn nhưng trái tim vẫn như thầm nói
Còn yêu mãi...
Giờ đây em biết, em biết đã mất anh rồi đấy
Ngày mùa đông đến nghe vắng xa tiếng mưa phùn rơi
Lòng em đau đớn nhưng trái tim vẫn như thầm nói
Em vẫn yêu anh...
(Em mãi yêu anh. Em vẫn yêu anh.)

Một Ngày Mùa Đông

Tít tận bên kia mặt hồ Ký Ức, một con thuyền rất lớn đang nặng nề tiến lại bờ Hiện Tại. Mũi thuyền tạc hình thần Eros và cánh buồm trắng phồng căng hình ảnh ai đó đang mỉm cười. Em đứng trên cầu cảng và niềm vui cứ muốn trào dâng. Mà sao chờ mãi, chờ hoài, con thuyền vẫn còn cách xa bờ đến thế. Niềm vui dần chuyển thành nỗi phiền muộn. Đôi mắt biết cười ngấn những giọt hoài mong. Bên tai em văng vẳng tiếng ai đó khẽ gọi hay là tiếng gió đến từ ngoài xa kia. Mơ hồ em mở mắt..
Bây giờ là mùa đông. Ngọn cây trơ trụi lá bơ vơ một góc đường. Bầu trời trải tấm thảm xám xịt đón người bạn đường tháng 12 quen thuộc: Kẻ hay khoác trên mình tấm áo choàng lạnh buốt.
Không có tia nắng nào xiên ngang qua mái vòm đậu lên mắt mỗi sáng, em chợt tỉnh dậy vì giấc mơ lạ. Dụi mắt cho tỉnh ngủ, em bước xuống giường và tới bên cửa sổ. Chà, một ngày mới đẹp làm sao!!? Mới thoáng nghĩ tới đó em lập cập chạy lại tủ đồ, lấy ra chiếc áo choàng đẹp nhất. Hôm nay phải làm mới một chút! Và em đi xuống gác thật khẽ, rón rén mở cửa, quấn tấm khăn len lên cổ rồi lẻn ra ngoài. Lúc ấy, không gian cũng đang quàng một tấm khăn sương mờ ảo…

Rồi một ngày trời không biết xanh
Rồi một ngày hàng cây vắng tanh
Và cơn gió mang mùa đông tới
Cuốn bay theo đám lá vàng rơi

Tinh mơ, sương chen vào mọi ngóc ngách đường phố, đẩy hơi ấm vào đằng sau mỗi cánh cửa và nhốt những ý nghĩ thưởng thức một ngày đẹp trời vào trong ký ức mùa hạ. Nhưng em thì vô tư lướt qua những con mắt ngái ngủ bằng nụ cười thích thú. Chẳng hiểu sao em lại yêu mùa đông đến thế. Nhất là vào một sớm đầu mùa hứa hẹn cảm giác tê tái trên mỗi phân da thịt chẳng may bị để lộ ra ngoài. Chẳng phải vì em mặc áo choàng dài với chiếc khăn len ấm áp mà em lại hớn hở như vậy. Mà vì trái tim em dường như cũng đang chung cảnh ngộ với mùa đông. Những phút giây lạnh giá.
Bờ cỏ này giọt sương đã tan
Bậc thềm này còn in dấu chân
Mùa đông tới em chờ anh mãi
Lá hoa thu sang nay đã úa tàn

Cuộc sống có những phút giây hạnh phúc trở nên mong manh tựa như làn sương sớm sẽ tan biến khi bắt gặp những tia nắng đầu tiên. Nên em chẳng muốn đón chào mặt trời gõ cửa ngày mới. Thay vào đó em thích mùa đông với tấm áo xám lạnh, phủ lên mọi vật cảm giác trống trải, lạc lõng. Giống như em bây giờ, chìm trong nỗi nhớ quay quắt từng nhịp đập trái tim.

Em đã từng mong muốn mình là cô gái nằm trên giường bệnh nhìn lên chiếc lá cuối cùng ngoài cửa sổ. Để dù hi vọng cuối cùng có rơi xuống thì em vẫn can đảm đón nhận nó. Giá mà em có được hi vọng mỏng manh đó. Nhưng ai? Ai sẽ là người họa sĩ tài hoa đó bây giờ.

Rồi cái sự việc ghét nhất trên đời xuất hiện. Dù em yêu mùa đông cách mấy thì lại càng bực tức bấy nhiêu nếu trời lạnh mà có mưa. Chẳng cần phải mưa xối xả như đầu hạ, những cơn mưa phùn mùa đông mới thật thảm hại làm sao! Nó làm cho nhiều người thấy phấn chí mà mang ô che đầu, chụm đôi thân sóng bước như trong mấy cuốn tiểu thuyết tầm thường. Không một mảy may xúc động trước cảnh yêu đương đó, em quay hướng sang một ngả đường khác có nhiều tàng cây lớn để trốn tránh cơn mưa bất chợt. Em không thích những gì bất chợt.

Giá lạnh xâm lấn đôi bàn tay giấu trong túi áo, đôi chân run rẩy trong gió thốc, đôi má ửng hồng và đôi mắt lấp lánh như có sương. Vẫn cười thật hiền và vẫn lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh ảm đạm một ngày mới, em lang thang tới góc phố vốn quen mà dường như lạ lẫm. Bao lâu rồi, em tưởng mình đã quên nơi này.

Thảng thốt như trong cơn mộng du, em vô định tiến lại chiếc ghế đá đầu tiên. Lạnh ngắt. Ngước nhìn lên vòm cây. Trơ trụi. Đưa mắt tới ngôi nhà thứ hai từ đầu đường kia lại. Đóng chặt. Không khí đột nhiên như bị hút sạch. Em thở khó nhọc, trống ngực đập từng hồi thổn thức. Rồi em òa khóc. Hình như em còn yêu, còn yêu mãi một người đó…

Giờ đây em biết, em biết đã mất anh rồi đấy
Ngày mùa đông đến nghe vắng xa tiếng mưa phùn rơi
Lòng em đau đớn nhưng trái tim vẫn như thầm nói
Em vẫn yêu anh



“Chuyện chúng mình nên nói hay im lặng…” Anh đã đi vào dĩ vãng xa xôi với một lời nhắn gửi thật khó hiểu. Yêu anh được ba năm, gặp gỡ cũng chỉ đôi ba lần, em lặng thầm chờ đợi và rồi lại hoài công trốn tránh.

Mùa đông trong em vì thế mà kéo dài bất tận. Có khi là sương mờ giăng lấp lối, có khi là gió bạt từng hồi nhưng chưa khi nào em để hạt mưa rơi. Chỉ chờ mong anh lại tới, vỗ về em những giấc mùa đông lạnh lẽo đơn côi. Nhưng ước mong về một ngày đông như thế, dường như thật quá xa vời.

Dẫu sao, mùa đông cũng đã ngự trị nhiều năm rồi, em sẽ thử ngồi đây, chờ cánh cửa kia bật mở, và em sẽ có thể gặp hình ảnh thân thương ấy, và thầm nói điều gì đó, đại loại như bài hát này, em vẫn yêu anh...
Huy Hoàng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét