Abby's Playlist


MusicPlaylistView Profile
Create a playlist at MixPod.com

Thứ Năm, 30 tháng 6, 2011

Hai bài luận văn hay về Mẹ

Ngày của Mẹ

Tình mẫu tử có lẽ là món quà vĩ đại nhất mà thượng đế trao cho mọi sinh vật trên trái đất này. Đối với con người, thì nét nổi bật nhất của tình mẹ là đức tính hy sinh cho con cái. Sự hy sinh vô bờ của người mẹ có lẽ là động lực chính cho những áng văn bất hủ, ca ngợi tình mẹ và cũng có lẽ, sự hy sinh vô giá ấy đã làm chúng ta gắn bó với mẹ một cách tự nhiên hơn. Mẹ hiền đồng nghĩa với yêu thương và cũng chính Mẹ hiền là ánh sáng dẫn dắt chúng ta trong những tối tăm mịt mù của cuộc sống.
Bên cạnh những tác phẩm bất hủ viết về mẹ của các tác giả lừng danh đã khá quen thuộc với chúng ta, hôm nay chúng tôi xin giới thiệu hai bài luận văn trong nhà trường, một của Phương Thúy, học sinh lớp 10 trường trung học Hội An và bài thứ hai của Hồ Duyên, học sinh trường Lê Quý Đôn Saigon.
Hai bài luận văn này có thể được xem là mẫu mực trong lớp học vì hội đủ những đòi hỏi mà một bài luận văn cần có. Tuy nhiên, cao hơn hết là yếu tố nội tại của nó. Bài văn thứ nhất của Phương Thúy được viết trong tâm thức cảm nhận rõ rệt tình mẹ và người đọc chia sẻ khá dễ dàng những chi tiết làm cho bài văn nổi bật. Bài văn thứ hai, bóng dáng của mẹ chỉ là tấm phông cho người cha nhưng vẫn toát lên sự thương nhớ day dứt đến nao lòng của đứa trẻ trong những ngày đầu vắng mẹ.

Hy sinh vô bờ bến

Phương Thúy
“Trong ký ức của tôi vẫn in đậm mãi những bóng dáng của một thời thơ ấu nhọc nhằn. Ngày bố rời hai mẹ con lên đường vào đơn vị, mẹ đã khóc rất nhiều. Khi ấy, tôi – một đứa trẻ ngây thơ cứ nghĩ rằng bố đi mua kẹo thôi mà. Thế rồi bố đã không về, tôi lầm lũi ngồi trong góc nhà, khóc mãi. Mẹ đã dỗ dành tôi rất nhiều. Cũng từ ngày ấy, mọi gánh nặng đặt lên đôi vai của mẹ.
Mẹ trở thành trụ cột của gia đình. Và rồi mẹ tìm được một công việc nhỏ nhưng rất vất vả: làm thợ may trong một công ty may tư nhân. Ngày ấy, vì đồng lương quá ít ỏi nên mẹ phải chăn nuôi thêm để tăng thu nhập. Hằng ngày, mẹ phải dậy từ bốn giờ sáng để giặt giũ quần áo, chuẩn bị bữa ăn cho chị em tôi, rồi lo thức ăn cho lợn gà, sau đó mẹ mới đi làm. Tôi thương mẹ lắm. Có những lúc mẹ phải làm ca đêm đến tận khuya mới về tới nhà với đôi mắt thâm quầng, tay run lên vì cái lạnh của sương đêm, tôi chỉ biết lặng nhìn mẹ mà chẳng thốt nên lời. Đôi khi bắt gặp mẹ cố gắng đạp chiếc xe đạp cà tàng giữa cái nắng trưa gay gắt, tôi chỉ muốn òa lên khóc vì thương mẹ.
Bà tôi thường nói:” Số mẹ cháu là số khổ, cả đời vất vả, không biết đến bao giờ mới nghỉ ngơi được”. Mỗi khi nghe bà nói như vậy, không hiểu sao tôi lại cảm thấy tim mình nhói đau. 
Tôi tự trách mình sao quá vô tâm, chưa bao giờ tôi để ý đến suy nghĩ của mẹ. Suốt bao nhiêu năm qua, hiếm có lần tôi và mẹ ngồi lại tâm sự với nhau, nếu có thì cũng chỉ là việc học hành, trường lớp,…Có lẽ cũng bởi mẹ tôi bận bịu quá, cả ngày mẹ chỉ gặp tôi vào những bữa cơm gia đình, và có thể cũng bởi tôi quá vô tâm, vô tâm đến mức nhiều lúc trở nên vô tình. Tuy vậy, tôi biết mẹ luôn hiểu thấu những tâm tư tình cảm của tôi, của một cô bé vừa mới bước vào tuổi mới lớn với những suy nghĩ mà nhiều khi còn rất nông cạn, dẫu rằng tôi luôn cố chứng tỏ mình là một người mạnh mẽ, luôn lạc quan, luôn yêu đời. Mặc dù ít khi thể hiện bằng cử chỉ, nhưng tôi hiểu rằng mẹ rất thương tôi. Có những đêm mùa đông trời chuyển, tôi lên cơn đau khớp. Từng cơn đau ập đến như xát đá lạnh vào xương vào tủy tôi. Nhìn tôi lăn lộn với cơn đau, mẹ im lặng quay đầu khẽ lau nước mắt. 
Mẹ đã gieo vào tâm hồn tôi hạt giống yêu thương, đã làm cho nó nảy mầm và lớn dần theo tôi qua từng tháng năm, để tôi biết cách sống yêu thương là rộng lượng thứ tha lỗi lầm, là chấp nhận sự khác biệt của người khác với tất cả tấm lòng biết lắng nghe, biết sẻ chia để mai này, trong vòng quay nghiệt ngã của cuộc đời, có thể tôi phải bỏ lại nhiều thứ nhưng hạt giống yêu thương của mẹ vẫn còn luôn mãi trong tôi và trổ sinh nhiều bông trái để tôi có thể tiếp tục gieo mầm yêu thương cho các thế hệ mai sau.
Đời mẹ là những tảo tần, là những hy sinh, là những tất bật với bộn bề những bon chen, nghịch cảnh của cuộc sống. Nhưng mẹ vẫn kiên cường vượt qua tất cả. Mẹ truyền cho tôi thêm niềm tin và nghị lực sống, mẹ giúp tôi có đủ can đảm để đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã, để tôi đủ dũng cảm bước tiếp và vượt qua những cám dỗ trên bước đường tương lai phía trước. Mẹ giúp tôi biết cầu mong cho mình “đủ khiêm tốn để lắng nghe người trên, biết dẹp tự ái để lắng nghe người dưới, đủ khôn ngoan để lắng nghe quá khứ, đủ cởi mở để lắng nghe tương lai và đủ tự tin để lắng nghe chính mình.”
Cảm giác mà Phương Thúy mang lại cho chúng ta có lẽ rất man mác, rất chân phương. Hình như tình cảm dành cho mẹ của em khá sâu, khá day dứt, để từ đó đi vào tâm tình của người nghe sâu hơn chăng?

Mất mẹ, mất cả bầu trời

Bây giờ chúng tôi xin được giới thiệu bài văn thứ hai, khá bất ngờ và đầy kịch tính của tác giả Hồ Duyên. Bài văn này lấy mẹ để nói về cha, lấy cha để nhắc tới mẹ. Cảm gác hụt hẫng ban đầu đã nhường lại cho sự tròn trịa yêu thương ở những dòng cuối của câu chuyện đã làm người nghe bâng khuâng mãi về sau.
Hồ Duyên
“Giờ tập làm văn, tôi luôn được cô giáo khen bài viết của mình và thường lên đứng giữa lớp để đọc bài tập làm văn của mình cho cả lớp nghe. Bài viết của tôi bao giờ cũng đạt điểm 7, 8 – điểm cao nhất dành cho môn tập làm văn. Tôi luôn hãnh diện vì điều đó và dường như chưa một bạn nào trong lớp phá được “kỷ lục” của tôi.
Như mọi khi, tôi lại được cô giáo gọi lên đọc bài văn “Em hãy tả về người mẹ của mình”. Tôi ngước cao mặt, đĩnh đạc bước lên giữa lớp trong sự nể phục của các bạn và cất cao giọng đọc: “Mẹ em là người tuyệt vời nhất. Mẹ đẹp như cô tiên trong truỵên cổ tích. Mái tóc mẹ dài óng ả buông xỏa ngang lưng. Mẹ gội đầu bằng trái bồ kết nên tóc mẹ vừa mượt vừa suôn. Mẹ bảo “Lớn lên con gái đừng gội đầu bằng dầu gội mà nấu trái bồ kết gội cho tóc đẹp như của mẹ”. Mẹ có khuôn mặt đẹp như trăng rằm. Mỗi khi mẹ cười hai hàm răng mẹ trắng ngần trông đẹp lắm! Mẹ vừa dịu dàng lại vừa đảm đang. Đi làm về, mẹ vừa vào bếp nấu cơm cho cả gia đình, tối mẹ lại dạy em học bài, dọn dẹp nhà cửa rồi mới đi ngủ. Những đêm đông trời trở rét, nửa đêm mẹ lại thức giấc đắp lại tấm chăn cho em… Trong trái tim em, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuyệt vời nhất trong cuộc đời em …”.
Đó là những lời văn mà tôi đã được chị gái dạy để tả về người mẹ của mình. Những bài văn của tôi luôn được điểm cao vì trước khi viết tôi luôn “tham khảo” ý kiến của chị rồi tưởng tượng thêm để diễn đạt cho hay. Có lẽ với trí tưởng tượng phong phú nên tôi sớm nổi tiếng là học sinh giỏi văn của trường.
Đọc xong bài văn tả mẹ của mình, tôi sướng lâng lâng trong người và đi về chỗ trong tiếng vỗ tay của các bạn. Đợi giây lát, cô tôi bảo: “Bài văn tả mẹ của bạn Duyên rất hay. Câu cú gãy gọn, diễn đạt trôi chảy. Các em nên học cách diễn đạt của bạn để viết văn cho hay và phải đọc thêm nhiều sách. Hôm nay, cô muốn các em nghe thêm một bài văn nữa. Cô mời bạn Hùng”.
Tôi thoáng ngạc nhiên vì Hùng mồ côi mẹ từ năm 6 tuổi, nhà Hùng rất nghèo và Hùng chỉ học giỏi môn toán. Tôi thầm cười khi nghĩ “Chắc Hùng viết nhăng viết cuội nên bị cô phê bình đây”. Hùng cúi đầu cầm tập bước lên bảng và đọc: “Em không còn mẹ. Mẹ mất đã lâu lắm rồi nên em không nhớ rõ khuôn mặt của mẹ. Mỗi lần nhớ mẹ, em chỉ nhìn lên tấm ảnh trên bàn thờ mẹ, nhớ mẹ, thương mẹ rồi chỉ biết khóc mà thôi! Mẹ mất khi em bé của em mới một tuổi. Lúc đó ba cực lắm vì phải vừa đi làm vừa nuôi em và em gái. Em gái cứ bệnh rồi khóc hoài. Sáng, ba dậy thật sớm để nấu cháo để lấy nước pha sữa cho em. Mùa mưa, nhà dột ướt không đủ chỗ ngủ, ba ru em và em gái ngủ xong rồi nằm xuống sàn nhà. Sáng thức dậy em đã thấy ba nấu sẵn nồi cháo và kèm theo tờ giấy dặn:”Con nhớ ăn sáng rồi mới đi học”. Ba em là công nhân vệ sinh nên sáng phải dậy thật sớm làm sạch đường phố trước khi mọi người thức giấc. Em chuẩn bị đi học ba mới trở về lo cho em gái. Buổi chiều, em đi học về trông em cho ba đi làm tiếp. Ba em cực lắm nhưng lúc nào ba cũng dịu dàng như mẹ. Em ước ao mẹ mình còn sống để đỡ đần công việc cho ba. Em thèm được như các bạn có mẹ, được mẹ ôm vào lòng, được mẹ khâu áo khi bị rách, được nghe mẹ hát ru em bé ngủ như cô Tư ở sát nhà. Mỗi lần nghe cô Tư hát ru con, em lại nhớ mẹ và nước mắt trào ra. Ba bảo: “Mẹ bây giờ đã thành cô tiên ở tận trên trời cao, mẹ cũng nhớ và thương con lắm nên con phải học thật giỏi mẹ mới vui”. Em cũng thầm hứa với ba, sẽ học giỏi, học giỏi rồi mẹ sẽ sống lại với cha con mình, phải không ba? 
Em càng lớn mái tóc ba càng bạc nhiều hơn. Nhìn ba tảo tần lo cho em và em gái ăn học, em thương ba lắm chỉ mong mình nhanh lớn để đi làm giúp ba, nuôi em gái. Em không còn mẹ nhưng ba chính là người mẹ vĩ đại trong cuộc đời em. Em yêu ba vô cùng…” 
Những dòng cuối cùng, Hùng đã đọc trong nước mắt, cả lớp đều khóc, cả cô giáo cũng khóc và không biết tự lúc nào, nước mắt của tôi cũng lăn dài trên khuôn mặt của mình…
Mỗi năm một lần, ngày Mother’s Day mang đến cho chúng ta cơ hội ngồi lại suy ngẫm những gì mà bà mẹ hiền đã làm cho chúng ta và đổi lại đôi khi ta cần tự hỏi rằng ta đã làm gì cho mẹ? Câu hỏi này cần một nơi thinh lặng để mỗi người có cơ hội ngồi một mình, đối diện với chính mình, nhặt ra từng lỗi lầm nhỏ nhất mà chính ta đã làm cho mẹ.
Mother’s Day cũng là dịp để mua quà cho mẹ hiền nếu những ai may mắn còn mẹ. Chúng ta thường tự hỏi “Món quà nào xứng đáng nhất dành cho mẹ trong dịp này?” Câu trả lời có thể rất đơn giản: “Mẹ chỉ cần con yêu mẹ, thế là đủ”. Đây có thể là món quà đơn giản nhưng không dễ mang đến cho mẹ hiền, phải không, thưa quý vị?
Tình yêu của chúng ta đối với mẹ có vẻ lợt lạt quá hay chăng?
Hay vì chúng ta không có khả năng bày tỏ với mẹ rằng “mẹ ơi con yêu mẹ lắm” như nhạc sĩ Phạm Thế Mỹ từng ghi trong bài “Bông Hồng Cài Áo”?
Chúng tôi xin tạm ngưng chương trình nơi đây và thành tâm chúc cho tất cả quý vị ngày hôm nay sẽ nở được cánh hoa tình yêu trong lòng đối với mẹ hiền, người duy nhất trên trái đất này không bao giờ ngoảnh mặt với chúng ta trong bất cứ tình cảnh khốn khó nào….

Mặc Lâm – RFA

Nếu như

Sáng tác: Đức Trí
Trình bày: Phương Thanh
Nếu như phải cách xa chắc anh đâu biết là
Chờ anh em buồn theo ánh trăng tà
Và nếu như phải mất nhau chắc anh đâu có buồn
Làm sao quên được bao tháng ngày qua
Ngồi nơi đây em mơ, mơ về một ngày
Ngày xa xăm bên anh gần anh mãi
Rồi đông qua thu sang lá khô rơi vàng
Đếm lá buồn rơi theo thời gian
Nếu nhớ đến nhau xin về đây với nhau
Hát câu hẹn ước cho ngày sau
Nếu chẳng nhớ nhau xin đừng gây đớn đau
Cho dù mơ ước chẳng còn đâu
Những tháng ngày đã qua có cây thông trước nhà
Chờ anh thông dường như cũng đã già
Bên kia trời nắng xanh, bên đây mây xám lạnh
Ngồi buồn nhớ anh em ngẩn ngơ
Ngồi buồn nhớ anh em ngủ mơ
Ngồi buồn nhớ anh em ngẩn ngơ
Ngồi buồn nhớ anh em làm thơ
Ngồi buồn nhớ anh em ngủ mơ.

Nếu Như...
Nếu ai trên thế giới này nghèo về tình cảm thì tôi là một trong số những người không giàu có gì. Những gì tôi có đủ để tồn tại và làm việc theo một chương trình lập sẵn: cải thiện cuộc sống. Từ ngày biết gắn kết với chữ yêu cũng là ngày tôi tuyên bố từ bỏ gia tài tình cảm của mình. Và bây giờ chỉ có một chữ có thể diễn tả được tâm trạng của tôi hiện thời, ấy chỉ có thể là một từ: Nếu như …
Tôi thường chìm mình trong một dòng nhạc buồn lắng đọng. Nơi mà lời hát như khúc ru mộng mị còn những nốt nhạc như chiếc gối tựa êm ái. “Nếu như” là một trong những ca khúc buồn ảm đạm của nhạc sĩ Đức Trí. Và bài hát vô tình khơi dậy trong tôi nỗi niềm sâu kín mà mỗi khi nghe nó ở bất cứ đâu đó, tim tôi lại nhói đau và nước mắt như tự nhiên lăn rơi.
Cuộc sống của tôi gắn liền với những bước đi tìm tình yêu chìm nổi. Một trong những gì còn lại nơi trái tim mình tôi còn giữ, có lẽ chỉ là những nhịp đập vô hồn. Không có ai, không có tình cảm nào còn có thể chen chân vào tâm hồn tôi mà khơi dậy dòng cảm xúc xưa cũ. Tôi đã yêu và tôi đã chờ đợi. Tôi đã được chấp nhận và rồi mọi thứ chỉ như một giấc chiêm bao. Nếu bạn rơi vào một giấc mơ có màu bàng bạc của những đêm trăng chờ đợi hay màu tím diệu vợi lúc hoàng hôn buông xuống chân trời, hãy bắt đầu chuẩn bị cho mình một con đường trở về nhà êm ái hơn là cứ thả bước đi không biết trước ngày mai. Và vì “chữ yêu gắn với chữ liều” nên thế gian này ít người khôn ngoan mà dừng bước. Tôi đã lỡ nhiều lần con thuyền xuôi ngược tình ái, nên tự thấy mình còn mãi lênh đênh. Nhưng trong thâm tâm, không hẳn tôi đã quên tình yêu, vì “làm sao quên được bao tháng ngày qua”...

Nếu như phải cách xa chắc anh đâu biết là
Chờ anh em buồn theo ánh trăng tà
Và nếu như phải mất nhau chắc anh đâu có buồn
Làm sao quên được bao tháng ngày qua
Ngồi nơi đây em mơ, mơ về một ngày
Ngày xa xăm bên anh gần anh mãi
Rồi đông qua thu sang lá khô rơi vàng
Đếm lá buồn rơi theo thời gian
Người ta cứ nói "yêu là chết trong lòng một ít" – còn với tôi tình yêu chết mang theo hết cả niềm vui, sự sống. Như một thứ cành khô trụi lá giữa thu rồi lại căm căm gió lạnh khi đông về, người ta chỉ có thể tìm lại kỉ niệm vui buồn ít ỏi còn lại trong điệu vũ xoay vần của những chiếc lá vàng đã lìa cành.
Trong một đời người có bao nhiêu thứ tình cảm nhưng tình yêu là tình cảm có tác động mạnh nhất đến mỗi người. Khi biết trong mình có cảm xúc yêu người ta như sống trong tràn ngập hạnh phúc. Nhưng khi hiểu trong lòng mình tê tái thì không phải ai cũng dũng cảm phá tan lớp băng phủ trái tim. Ước mơ bao giờ cũng đẹp và “Nếu như” là một giấc mơ buồn và đẹp như thế.

Những tháng ngày đã qua có cây thông trước nhà
Chờ anh thông dường như cũng đã già
Bên kia trời nắng xanh, bên đây mây xám lạnh
Ngồi buồn nhớ anh em ngẩn ngơ
Ngồi buồn nhớ anh em ngủ mơ
Người ta thường ước mơ những điều không có hoặc giả thử như mơ ước có thể làm nguôi ngoai đi mối bận tâm lo lắng. Mỗi khi vấp váp, mỗi khi đau buồn và mỗi khi có mong muốn trở lại, người ta hay nhắc đến “giá mà” và “nếu như”. Trong nhạc phẩm “Nếu như” của nhạc sĩ Đức Trí, người tình say đắm trong chờ đợi một hình bóng xa vời tự huyễn hoặc mình thứ tình cảm đẹp đẽ quay trở lại. Nhưng dù sao trong cái ước mơ giản dị ấy toát lên cái sự thủy chung hết mực và lòng tin yêu đã mù quáng. Nếu như yêu mà lại không có chút mê dại mù quáng ấy thì chắc gì thứ tình giữ trong trắng, thuần khiết được lâu bền trong thế giới thực tại.
Khi “Nếu như” cất lên với giọng ca của Phương Thanh, tôi đã ngỡ như hát lên tâm tình của mình. Một người luôn chờ đợi trong tuyệt vọng tình yêu một ngày nào đó sẽ quay trở lại. Nhưng ước mơ mãi chỉ là ước mơ và dù đã vờ như hò hững với lòng mình, thì tình cảm sâu kín ấy đôi khi vẫn trỗi dậy như trải nghiệm cay đắng mà nồng nàn hương vị yêu thương.
Điều thi vị duy nhất trong ca khúc này không hẳn là tình cảm rất đỗi dịu dàng của người con gái mãi chờ đợi người yêu trở về trong mơ mà là sự nhận biết rõ ràng tình cảm ấy chỉ là ước mơ xa vời, người ta chỉ có thể nhận được trong mơ, những lúc ngẩn ngơ hay chỉ còn lại trong thơ.
Mèo Còi

Riêng Một Góc Trời - Tuấn Ngọc

 
Sáng tác: Ngô Thụy Miên
Trình bày: Tuấn Ngọc
Tình yêu như nắng, nắng đưa em về, bên giòng suối mơ, Nhẹ vương theo gió, gió mang câu thề, xa rời chốn xưa. Tình như lá úa, rơi buồn, trong nỗi nhớ, Mưa vẫn mưa rơi, mây vẫn mây trôi, hắt hiu tình tôi

Người vui bên ấy, xót xa nơi này, thương hình dáng ai, Vòng tay biếc nuối, bước chân âm thầm, nghe giọt nắng phai. Đời như sương khói, mơ hồ, trong bóng tối, Em đã xa xôi, tôi vẫn chơi vơi, riêng một góc trời.

Người yêu dấu, người yêu dấu hỡi
Khi mùa xuân vội qua chốn nơi đây
Nụ hôn đã mơ say, bờ môi ướt mi cay, nay còn đâu
Tìm đâu thấy, tìm đâu thấy nữa
Khi mùa đông về theo cánh chim bay
Là chia cách đôi nơi, là hạnh phúc rã rời, người ơi

Một mai em nhé, có nghe Thu về, trên hàng lá khô, Ngàn sao lấp lánh, hát câu mong chờ, em về lối xưa. Hạ còn nắng ấm, thấy lòng sao buốt giá, Gọi tên em mãi, trong cơn mê này, mình nhớ thương nhau...

Một Góc Trời Hoài Niệm

“...Gọi tên em mãi trong cơn mê này, mình nhớ thương nhau”... khi những câu hát cuối cùng vang lên, khi tiếng nhạc và lời ca lặng vào khoảng không trống vắng, tôi chợt bừng tỉnh sau phút giây hoài niệm về em. Đã lâu lắm rồi, tôi mới được nghe lại tình khúc Riêng Một Góc Trời của Ngô Thụy Miên qua giọng ca trầm ấm, tha thiết của Tuấn Ngọc, từng câu hát, từng điệu nhạc như vô tình đưa tôi vào hoài niệm của những ngày đã qua.
Giờ đây, ở một góc nhỏ trong quán cà phê vắng vào một buổi trưa, không hiểu sao tôi lại nhớ về em da diết, nỗi nhớ đã từ lâu bẵng đi nay trở về đầy tiếc nuối. Tôi thẫn thờ nhìn ra khoảng sân đầy nắng trước mặt, lòng đầy suy tư “Tình yêu như nắng, nắng đưa em về bên dòng suối mơ, nhẹ vương theo gió, gió mang câu thề xa rời chốn xưa...”. Tình yêu của tôi và em như những giọt nắng kia, có lúc tha thiết ấm nồng như những tia nắng sớm, nhưng cũng có lúc phai nhạt như màu nắng lúc chiều về. Em đã đem đến cho tôi làn gió mát xoa dịu tâm hồn đang khao khát được yêu. Bằng tình yêu trong sáng, em đưa tôi vào cõi mơ, một cõi mơ dành cho cả hai đứa, nhẹ nhàng, đằm thắm như những nốt nhạc kia. Và... chính em lại ra đi, mang theo lời yêu thương ngày nào về bên ấy, bỏ lại nơi xưa chỉ còn riêng tôi lẻ bóng “ Người vui bên ấy, xót xa bên này, thương hình dáng ai, vòng tay tiếc nuối, bước chân âm thầm nghe giọt nắng phai... Em đã xa tôi, tôi vẫn chơi vơi riêng một góc trời”.

Nhìn dòng thời gian trôi từ lúc em đi, trong khoảng lặng dài đó, đã có lúc tôi tưởng quên được em, nhưng không, bây giờ tôi mới biết nỗi nhớ bấy lâu tưởng chừng quên ấy nay vẫn còn dai dẳng trong tôi. “Người yêu dấu, người yêu dấu hỡi, khi mùa xuân về qua chốn nay... "Tìm đâu thấy, tìm đâu thấy nữa, khi mùa đông về theo cánh chim bay, là chia cách đôi nơi, là hạnh phúc rã rời, người ơi”. Giọng ca trầm ấm ấy đã vút lên theo cao trào của bài hát, phải chăng Ngô Thụy Miên lẫn ca sĩ Tuấn Ngọc như muốn đưa người nghe đến đỉnh điểm của nỗi nhớ, làm cho hoài niệm tình yêu chợt thức dậy trong lòng mọi người? Và phải chăng dĩ vãng đã xa lại chợt về qua sự giao hòa tuyệt vời giữa lời ca và tiếng hát ? Ngô Thụy Miên đã khéo léo giao hòa cả bốn mùa tình yêu vào bản nhạc nhưng sao ta thấy trầm buồn quá, như đưa ta vào giấc mơ, với hy vọng mỏng manh “Một mai em nhé, có nghe thu về trên hàng lá khô, ngàn sao lấp lánh hát câu mong chờ em về chốn xưa’’ dẫu biết đó chỉ là giấc mơ. bài hát khép lại với nỗi tiếc nuối muốn gào thét theo nhịp con tim đang rung lên nỗi bồi hồi, chợt thấy lòng băng giá tự lúc nào “Gọi tên em mãi, trong cơn mê này, mình nhớ thương nhau”...
Cảm xúc dâng trào, cảm xúc lại vội vàng ra đi khi không gian im lắng trở lại. Nhìn ra xa, những giọt nắng đã dịu đi, không gian thoáng đãng hơn. Riêng một góc trời là đây sao? Tôi chợt nghĩ và khẽ mỉm cười vu vơ.

Nguyễn Sơn

Sao anh không về chơi thôn Vĩ?

Ban Mai

Hình: Getty Images
2.-
Trăng là một trong những hình ảnh nổi bật trong thơ Hàn Mặc Tử, có lẽ ông là một trong ít thi nhân có những câu thơ nói về trăng lạ lùng, kinh dị và độc đáo nhất. Ông nhân hóa trăng như người con gái:
Trăng nằm sóng soãi trên cành liễu
Đợi gió đông về để lả lơi
(Bẽn lẽn)
Trăng cũng có mùi vị:
Mới lớn lên trăng đã thẹn thò
Thơm như tình ái của ni cô"
(Huyền ảo)
Ông xem trăng như tài sản của riêng mình, trăng là của mình, nên tự ý rao bán:
Ai mua trăng tôi bán trăng cho
Không bán đoàn viên, ước hẹn hò
(Trăng vàng trăng ngọc)
Hàn Mặc Tử đang tự hỏi lòng, vẫn biết câu hỏi sẽ rơi vào hư vô, hy vọng của mình là hy vọng hão huyền nhưng ông vẫn ước:
Mơ khách đường xa, khách đường xa.
Áo em trắng quá nhìn không ra.
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh,
Ai biết tình ai có đậm đà!
Bây giờ, Hàn Mặc Tử đã rơi vào mộng thật rồi, Hàn đang tưởng tượng có người phương xa đến thăm chàng, mơ “khách đường xa, khách đường xa” được lặp lại hai lần trong một câu diễn tả tâm trạng thiết tha mong ngóng đến độ khẩn thiết. Nơi chàng ở, cô liêu quá, người đời hắt hủi chàng, xa lánh chàng, ghê sợ chàng, chàng đang sống cô lập ở một nơi xung quanh bạt ngàn đồi cát trắng, trên một bờ biển hoang vắng ít dấu chân người, bạn của chàng là tiếng sóng vỗ, là tiếng thông reo, tri kỷ của chàng là ánh trăng đêm. Đêm nay, mơ thấy em về nhưng em mờ ảo quá, anh không thấy gì cả. “Áo em trắng quá nhìn không ra” hay vì anh nhìn em từ một cõi xa xăm nào. Bởi vì, trong đời sống bình thường làm gì có màu trắng nào là màu trắng không thể nhìn thấy được. Bút pháp của Hàn Mặc Tử lúc này đã rơi vào tâm linh, siêu thực.
Ai biết tình ai có đậm đà!

Từ hy vọng Hàn Mặc Tử đã rơi vào niềm tuyệt vọng, câu cảm thán cuối cùng của Hàn cũng vừa là một câu hỏi, vừa khẳng định vừa nghi vấn. “Ai biết tình ai” là một cặp từ phiếm chỉ nhiều tầng nghĩa, vừa gần gũi vừa xa vời.  Có phải Hàn Mặc Tử đang muốn biết tình cảm của cô gái đối với mình có còn không? Hay Hàn đang muốn người phương xa biết tình mình vẫn ngày đêm mong ngóng? Một câu hỏi không có hồi âm, nó thiết tha mà nghẹn ngào xót tủi như cái ngơ ngác của kẻ đứng trước ngã ba đường tiến thoái lưỡng nan, đi về phía nào cũng thấy cụt đường, không còn phương hướng nữa.
Chu Văn Sơn đã từng bình thật hay: Khép lại bài thơ, người đọc có thể thấy rõ mạch liên tưởng “cóc nhảy” đứt đoạn, bất định trong ba khổ thơ. Khổ đầu: một ước ao thầm kín ngấm ngầm bên trong lại cất lên như một lời mời mọc từ bên ngoài, nỗi hoài niệm âm u lại mang gương mặt sáng sủa của khát khao rực rỡ. Khổ hai: một ước mong khẩn thiết dâng lên thoắt trở thành một hoài vọng chới với nghẹn ngào. Khổ ba: một niềm mong ngóng vừa ló dạng hướng ra thế giới bên ngoài đã vội biến thành mối hoài nghi hướng vào nơi đang tồn tại. Mối u hoài nối ba khổ thơ tách biệt ấy còn được thể hiện bằng một “sợi dây” liên kết khác nữa: Ba khổ thơ đều ngầm chứa ba câu hỏi với bốn chữ ai rãi đều trong lòng bài thơ (Vườn ai? Thuyền ai? Ai biết tình ai?) khiến chúng vang lên thành giọng điệu da diết khắc khoải. Vậy là, nếu lối liên tưởng “cóc nhảy” tạo ra một văn bản hình tượng đầu Ngô mình Sở, thì dòng lưu chuyển cảm xúc đau thương dưới dạng u hoài khắc khoải kia lại tạo ra một âm điệu nhất quán, liền mạch. Phi logic ở bề mặt, nguyên phiến, nguyên điệu ở bề sâu, đó chính là siêu logic, đây là nét thi pháp điển hình của “Đây thôn Vĩ dạ”.[13]
Chế Lan Viên, trong khi chỉ ra cách đọc thơ Hàn Mặc Tử cũng đã từng viết:  Bị truy kích bởi cái chết, Tử hối hả, dồn dập sáng tạo chứ đâu có làm văn! Anh trút đời mình, lòng mình từng trận, từng hơi chứ đâu có ngồi điêu khắc, chạm trỗ từng câu, từng chữ. Ta hiểu anh không phải từng câu, từng chữ, mà từng hơi.[5]
Trong bài “Đây thôn Vĩ dạ” Hàn Mặc Tử đã viết theo thể thơ Đường luật thất ngôn tứ tuyệt gồm 3 khổ 12 dòng,  mỗi khổ 4 câu 7 chữ nhưng với phong cách sáng tác hoàn toàn mới, nhà thơ đi từ bút pháp tả thực, đến tượng trưng, rồi siêu thực.
Hai câu thơ … “Áo em trắng quá nhìn không ra,  Ở đây sương khói mờ nhân ảnh”… mang màu sắc tâm linh, kinh dị. Thực ra, như Chu Văn Sơn nhận xét: …vẻ kinh dị trong thơ Hàn không quá xa lạ. Chúng ta đã từng tiếp nhận trong truyền thống ở những chuyện ma quái dân gian nhưLĩnh nam chích quái, “Việt điện U linh”, “Truyền kỳ mạn lục cả đây đó trong “Truyện Kiều” của Nguyễn Du… và đương thời Hàn Mặc Tử cũng có nhiều đồng minh trên con đường phiêu lưu vào thế giới của cái kinh dị như Chế Lan Viên, Thế Lữ, Vũ Bằng… song, có thể nói “Quyết đi tìm sự lạ” chính là động cơ lớn chi phối hành trình sáng tạo của Hàn Mặc Tử. [13; 43] Trong tiểu luận “Nghệ thuật là gì?” Hàn Mặc Tử đã viết: Quăng mình đi giữa cái vũ trụ mênh mông, vượt ra theo những nguyện vọng cao xa, những cái ý nghĩa, ấy là do cái năng lực tinh thần mạnh mẽ nó thúc giục mình (…) Bồn chồn, ta quyết đi tìm sự lạ.[6]
Có người cho rằng Hàn Mặc Tử chịu ảnh hưởng lớn chủ nghĩa siêu thực của Baudelaire.[20] Ông đã thụ lĩnh từ tác giả “Ác hoa” một cảm quan ma quái để đi vào thế giới đau thương, rồi cứ bị thôi miên bởi vẻ đẹp kỳ lạ, kinh dị.[13] Tuy nhiên, theo tôi chúng ta cần lý giải theo chiều hướng khác, dưới góc nhìn của văn học so sánh. Đây chính là hiện tượng tương đồng khi có cùng hoàn cảnh sáng tác trong sáng tạo nghệ thuật. Thật vậy, Hàn Mặc Tử mang bệnh nan y, ông luôn ở trong tình trạng cô đơn, ám ảnh từ cái chết nên thế giới ông đầy ma quái, nhất là những đêm trăng tròn bệnh “hủi” phát tán mãnh liệt gây đau đớn quằn quại, trong lúc nửa mê nửa tỉnh như vậy thơ ông tuôn ra mang hình ảnh siêu thực là điều đương nhiên, không thể nói thơ ông lúc ấy làm do ảnh hưởng Baudelaire. Có chăng, thơ Hàn Mặc Tử là sự kết hợp tâm hồn đặc biệt của ông và nền văn hóa Pháp trong bối cảnh phong trào Thơ Mới những năm 30 của thế kỷ 20.
Bài thơ “Đây thôn Vĩ dạ” từ khi mới ra đời đã được người đọc đón nhận một cách nồng nhiệt và trân trọng, thi phẩm được đánh giá là một trong ít bài thơ tả cảnh làng quê xinh đẹp, nên thơ hay nhất trong phong trào Thơ Mới lúc bấy giờ.
Đây cũng là bài thơ nổi tiếng, tiêu biểu cho phong cách sáng tác của Hàn Mặc Tử đi từ tả thực – tượng trưng đến siêu thực.
Bài thơ “Đây thôn vĩ dạ” thực chất không phải là một bài thơ tả cảnh làng quê của Hàn Mặc Tử, thi nhân đã mượn cảnh để nói cái tình của mình. Nhân bức bưu ảnh gửi tặng của người xưa, ông hoài niệm về một mối tình đã qua. Bài thơ bắt đầu bằng một câu hỏi và cuối cùng kết thúc như một câu hỏi, thi nhân hy vọng vào tình yêu nhưng không dám tin vào tình yêu, bởi vì Hàn Mặc Tử biết đó là mối tình tuyệt vọng, mâu thuẫn ấy là một tâm trạng đau thương, bởi Hàn biết mình đang đi dần vào cõi chết. Bài thơ này làm trong giai đoạn cuối của cuộc đời ông.
Bài thơ khép lại nhưng câu thơ “Ai biết tình ai có đậm đà!” như vẫn còn rung mãi trong lòng người đọc như tiếng ngân của một điệu hò. Tứ thơ và lời thơ tuy buồn lay hiu hắt đã sắc đậm màu lục của lá trúc cắt vào lòng khách thơ, đến nỗi, không ít khách phương xa về qua Huế,  không ai lại không muốn đến thăm “miền thôn Vĩ dạ ấy” để được tận mắt chứng kiến một lần thôn Vĩ của Hàn Mạc Tử, được tận mắt nhìn thấy những nhà vườn Huế ẩn khuất bóng dáng của một đôi mắt và được sống dưới hàng cau mướt xanh đậm tình người…
Văn chương, cũng như cuộc đời, mang thăng trầm của giông bão chịu những định kiến từ quan điểm giai cấp hay phê phán hữu khuynh, từ sau 1945 đến năm 1986 dòng văn chương lãng mạn đã không được chấp nhận. Tài liệu hướng dẫn giảng dạy Văn học lớp 12 năm 1983 của Nhà xuất bản Giáo dục đã từng ghi: “Về nội dung, đây là dòng văn học bạc nhược, suy đồi, tiêu cực, có tính chất phản động, tuy có ít nhiều yếu tố tích cực. Do đó, sau bài khái  quát này, chương trình hiện hành không đưa tác phẩm cụ thể vào kế hoạch học giảng văn, tuy sách giáo khoa có giới thiệu bài thơCây đàn muôn điệu của”của Thế Lữ để học sinh đọc thêm. Chúng ta cũng nên khuyên học sinh không nên đọc sách báo lãng mạn…” [7], với quan niệm trên, thi ca Hàn Mặc Tử càng bị bài xích vì tư tưỏng siêu thực, thoát ly cuộc sống, “Đây thôn Vĩ dạ” cũng nằm trong tình trạng ấy. Chính cách đánh giá lạc hậu này từ một nền thẩm mỹ đóng khung, đã làm cho bao thế hệ học sinh bị thiệt thòi trong việc tiếp cận những áng văn thơ tuyệt tác của đất nước.
Văn chương theo đất nước rẽ vào những nhánh sông đổi mới, tuy chưa ra biển lớn “Đây thôn Vĩ dạ” đã tìm lại vị trí xứng đáng của một thi phẩm tuyệt tác của một tài thơ lớn trên thi đàn Việt Nam. Giòng nước buồn thiu hoa bắp lay từng là thân phận của “Đây thôn Vĩ dạ”, ngày nay, đã được giảng dạy trong chương trình trung học phổ thông.
Một tiếng thơ lớn, là một tiếng thơ mà lịch sử không xóa được.
BAN MAI
24/4/2011
--------------------------------------
TÀI LIỆU THAM KHẢO
[1] Thi nhân Việt Nam _ Hoài Thanh – Hoài Chân NXBVH 2000
[2] Chuyển dẫn theo Phan Cự Đệ – Thơ văn Hàn Mặc Tử phê bình và tưởng niệm. NXB.GD H, 1993 tr 343
[3] Theo tài liệu của Trần Thanh Địch, nhà văn, bạn thân của Hàn Mặc Tử
[4] Hình tượng bí ẩn này đã có quá nhiều suy diễn và tranh cãi, đến nỗi có một lần Chế Lan Viên phải thốt lên: “ Con gái mặt chữ điền thì đẹp gì mà Hàn Mặc Tử phải ca ngợi”. Thôi thì, người cho rằng gương mặt ấy là của chính nhà thơ. Bình giảng bài thơ này, ông Lê Trí Viễn cho rằng: “mặt chữ điền, theo dân gian Huế là khuôn mặt phúc hậu của các cô gái”. Còn các nhà nghiên cứu thì cho rằng hình tượng mặt chữ điền trong Văn học Việt Nam thường dùng để chỉ gương mặt cương nghị của các chàng trai.
[5] Chế Lan Viên – Lời giới thiệu tuyển tập Hàn Mặc Tử, NXB Văn học, 1987
[6] Hàn Mặc Tử – Nghệ thuật là gì? Báo Sài gòn 26/10/1935
[7] Tài liệu hướng dẫn giảng dạy Văn học lớp 12 phổ thông, tập I.tr11. NXBGD, 1983
[8]Văn học và thời gian – Trần Đình Sử, NXB.VH, 2000.
[9]Đọc văn và học văn – Trần Đình Sử, NXB.GD, 2002.
[10]Một thời đại trong thi ca – Hà Minh Đức, NXB.ĐHQG Hà Nội, 2002.
[11]Tác phẩm văn chương trong trường phổ thông – những con đường khám phá- Vũ Dương Quý – Lê Bảo, NXB.GD, 2002.
[12]Đến với thơ hay – Lê Trí Viễn
[13]Thơ Điên của Hàn Mặc Tử thi học của cái “tột cùng” – Chu Văn Sơn, TCVH số 11/2000.
[14]Con mắt tâm linh văn hóa phương Đông trong thơ Hàn Mặc Tử – Đoàn Thi Hương Giang, TCVH số 11/2000.
[15]Chữ và nghĩa trong thơ – Mã Giang Lân, TCVH số 4/2000.
[16]Hàn Mặc Tử trong đời sống phê bình trước 1945 – Nguyễn Toàn Thắng, TCVH số 4/2001.
[17]Ảnh hưởng của thơ tượng trưng Pháp đối với phong trào Thơ Mới Việt Nam 1932 – 1945 – Trần Huyền Sâm, TCVH số 12/2001.
[18]Các lý thuyết thi pháp học cấu trúc – Trịnh Bá Đĩnh, TCVH số 8/2002.
[19]Lý luận văn học tập 3. – Phương Lựu (chủ biên)- NXBGD, 1988.
[20] Charles Baudelaire (1821-1867) là nhà thơ lớn của văn học Pháp thế kỷ XIX thuộc trường phái tượng trưng. Baudelaire sinh tại Paris, mồ côi cha lúc 6 tuổi, mẹ tái giá và đã gửi ông vào một ký túc xá. Ông theo gia đình sang Ấn Độ vào năm 1841, sau đó trở về Paris, sống cuộc đời kham khổ, thiếu thốn và bắt đầu sáng tác. Thi sĩ đã gặp vài kiều nữ như Jeanne Duval, Marie Daubrun, Apollonie Sabatier, và chính những người phụ nữ đẹp này đã đem nhiều cảm xúc, cuồng nhiệt và thi hứng cho những dòng thơ chập chờn mộng ảo của ông , năm 1867 ông bị  bệnh ốm nặng, qua đời sau một thời gian bị bại liệt tàn phế. Thi phẩm Les fleurs du mal (Hoa khổ đau hay còn dịch là Ác hoa, xuất bản 1857) là một thi phẩm nổi tiếng của ông.

LONG XUYÊN TRONG KÝ ỨC

                                       Bút ký TRẠCH THIỆN

            Cái tên “Long Xuyên” không thể phai mờ trong lòng tôi qua những năm tháng thăng trầm của cuộc đời. Long Xuyên có lúc thật hãnh diện là tên một tỉnh miền Tây Nam Việt màu mỡ trù phú. Rồi sau đó, theo sự đổi thay của thời cuộc và địa giới, tên tỉnh Long Xuyên được đổi thành An Giang – có lúc kết hợp cùng tỉnh láng giềng Châu Đốc, có lúc lại để cho người bạn láng giềng tách ra thành một tỉnh ngang hàng với chính mình. Nhưng Long Xuyên chưa bao giờ mất đi cái tên gọi một thành phố tráng lệ và êm đềm , nằm trên hữu ngạn sông Hậu Giang, trung tâm hành chánh và kinh tế của tỉnh Long Xuyên lúc trước và An Giang sau đó.
            Tôi sinh tại vùng quê An Giang và chỉ đến với tỉnh lỵ Long Xuyên giữa mùa chinh chiến, sau khi thi hành lệnh động viên khóa 26 Sĩ Quan Trừ Bị Thủ Đức. Từ Trường Bộ Binh Thủ Đức ra, tôi được biệt phái sang Tổng Bộ Xây Dựng và đến với thành phố nầy vào một ngày nắng nóng của đầu mùa xuân nhiệt đới nhưng mát rượi với dòng nuớc Cửu Long Giang xanh trong. Thuở đó hầu hết các thành phố miền Nam Việt Nam đều điêu tàn sau biến cố Tết Mậu Thân (1968); riêng chỉ Long Xuyên vẫn còn an lành với dáng vẻ thanh bình bên cạnh cuộc chiến tranh Việt Nam càng ngày càng khốc liệt.
            Nay ngồi viết về Long Xuyên giữa khung trời thủ đô Hoa Thịnh Đốn nhộn nhịp, lòng tôi cảm thấy xúc động thật nhiều trước người xưa cảnh cũ và ký ức,…


            Tôi nhớ con đường Trần Hưng Đạo chạy ngang qua đầu đường Nguyễn Tri Phương – bên hông Tòa Hành Chánh Tỉnh – dẫn đến sở làm của tôi. Tôi đã lê mòn gót giầy trên quãng đường chưa đầy nửa cây số nầy trong những buổi nắng sáng ấm áp cũng như dưới những cơn nắng trưa chói chang nóng bức. Cũng trên lộ trình nầy, hằng ngày tôi ngắm nhìn chiếc vélo-solex của người con gái có khuôn mặt đẹp dịu hiền, có mái tóc dài buông xõa trên bờ vai, giản dị trong chiếc áo dài trắng, ngược xuôi đi làm tại một ty ngoại thuộc Tòa Hành Chánh Tỉnh. Hình ảnh dễ mến của người con gái đó đã tác động vào lòng tôi từng giây phút bồi hồi của tuổi đầu đời. Thế là tôi đã quen nàng và mối tình đầu nẩy nở - một mối tình êm đềm cao thượng, dịu mát như dòng nước Hậu Giang. Mối tình đó không thành tựu vì hoàn cảnh khắc nghiệt của người trai thời chiến, nhưng những ấn tượng thân thương vẫn còn đậm nét trong lòng tôi.

            Tôi cũng mang nhiều kỷ niệm với con đường Gia Long, con đường rộng rãi chạy ngang qua trước Tòa Hành Chánh Tỉnh, nối từ con dốc cầu Hoàng Diệu, sau khi qua khỏi cổng trường trung học Thoại Ngọc Hầu. Trong nắng sớm, từng đoàn học sinh lũ lượt đến trường; những tà áo dài trắng nữ sinh như những cánh bướm lượn trên cành hoa. Hình ảnh dễ yêu và đầy tình tự dân tộc một thời nay đã mất đi sau ngày Cộng sản cưỡng chiếm Miền Nam ! Đường Gia Long còn với những quán ăn sáng, những điểm nấu cơm tháng cho công chức quân nhân, vừa nhộn nhàng vừa thầm lặng. Nhớ những bữa cơm thanh đạm, những ly trà đá mát giọng trong các buổi trưa hè, những mẩu chuyện phiếm giữa những kẻ xa nhà đến với Long Xuyên, sống quãng đời phiêu bạt trong chiến tranh.

           
         Long Xuyên với con đường Lê Lợi chạy qua các bờ hồ lặng lẽ, tình tứ và mộng mơ. Trong những chiều tan sở, lãng đãng trên đường Lê Lợi, tôi ngước nhìn các hàng cây cổ thụ bên lề, theo dõi những chiếc lá rơi mà buồn nhớ đến những bạn bè đang dấn thân, mạng sống rơi rụng giữa tuổi hoa niên trên vạn nẻo chiến trường. Hoặc hướng về dòng Cửu Long giang cuối tầm mắt bên kia hồ, tôi dõi trông những chiếc tắc-ráng lướt sóng để lòng trở về những phút giây tĩnh lặng.

            Từ khu hành chánh tỉnh lỵ, qua một trong hai chiếc cầu đúc Hoàng Diệu và Duy Tân tráng lệ để tới khu phố chợ rộn ràng. Nhớ đến khu chợ sầm uất nhỏ nhắn nhưng đã có lần thật vĩ đại dưới mắt tôi thuở còn là học sinh trong vườn ra tỉnh lần đầu. Nhớ bến bắc An Hòa đông đúc, chật hẹp, nắng cháy trên bờ nhưng thật mát mẻ trên mặt nước, những tia nước tung tóe trước những con tàu lướt sóng nhấp nhô… Nhớ công viên Trưng Vương rộng rãi, nhớ con đường Tự Do chạy ra công trường “đèn bốn ngọn”, những nơi mang sắc thái phức tạp của những mẫu đời ngày đêm sống bên lề xã hội, tất tả ngược xuôi, lương thiện và xảo trá, …

            Trong thời chiến, Long Xuyên quả là một ốc đảo thanh bình. Long Xuyên chẳng những nguyên vẹn sau tết Mậu Thân ( 1968 ) mà còn an lành trong những tháng ngày của “ mùa hè đỏ lửa 1973” và những ngày đen tối trước và sau 30-4-1975. Long xuyên không có nếp sống ăn chơi hưởng thụ vội vàng với hình ảnh của những người lính viễn chinh, không có những điệu nhạc nhảy nhót quây cuồng đêm đêm bên cạnh tiếng súng đại bác vọng về từ những chiến trường đẫm máu kế cận. Sau 10 giờ đêm, Long Xuyên vắng vẻ dần để đến 11 giờ đêm, đường phố hầu như hoàn toàn lặng lẽ. Khu phố chợ náo nhiệt ban ngày nhường lại cho những dãy hàng rong: bánh mì ba tê, chè cháo, hột vịt lộn, đậu phộng nấu,…phục vụ cho một ít khách quá bước đến tỉnh hoặc đi chơi đêm.
            Hai mươi lăm năm xưa, tôi đã đến với Long xuyên trong khung cảnh đó và đã rời khỏi Long Xuyên vì nhu cầu của cuộc chiến tranh đang tiếp diễn. Tôi trở ra đơn vị tác chiến, bỏ lại sau lưng một thành phố êm đềm và một mối tình đầy mộng đẹp. Tôi từ giã Long Xuyên mang theo nỗi lòng thổn thức đối với cảnh cũ người xưa. Trước mắt tôi là một cuộc sống phiêu bồng, một tương lai tắc nghẽn như chiến cuộc lúc bấy giờ.

            Hai mươi lăm năm sau, trong cuộc sống lưu vong nơi đất khách hiện nay, có lần tình cờ gặp lại người xưa nhưng cả hai đều đã đi vào các ngả rẽ của cuộc đời. Ký ức vẫn chưa phai mờ mà mái đầu đã điểm bạc, thế hệ kế tiếp đã thay chỗ đứng của mình rồi, Không thể kéo thời gian trở lại được. Chỉ tiếc cảnh cũ giờ đây vẫn còn đang đắm chìm trong tối tăm mù mịt của một chế độ chánh trị đã lỗi thời nhưng vẫn còn khả năng tồn tại.

TRẠCH THIỆN
 Kỷ niệm những ngày vừa đặt chân trên đất Mỹ, 1993.

Abby's Sonnet No.1


Sonnet là thể thơ có niêm luật chặt chẽ. Nhiều người ví sonnet có niêm luật chặt như Thơ Đường Trung Quốc. Mỗi bài thơ sonnet có 14 dòng, có thể chia ra làm 2 khổ thơ (một khổ 8, một khổ 6, sonnet Ý) hoặc chia ra làm 3 khổ tứ và một cặp vần (sonnet Anh). Sonnet Anh thường được viết theo nhip iambus. Dưới đây là một bài sonnet mà Abby đã làm trong tiết đầu tiên học về thể thơ này. Hôm nay viết ra đây để tặng cho những người bạn thân yêu và chúc các bạn luôn hạnh phúc với tình yêu mà mình đang có
 
I love the moment to be there with you
The sweet memories we had together
Every night I pray for my wish come true
For beloved romance will last forever

No one know where this passion start’d to glow
No one see these small hearts want to be
Only love can guide them through such struggles
And the couple can find their destiny

Like us, long distance cannot prevent me
From living and laying my love on you
You’re in my life like the waves in the sea
Without you, my sea is never smooth

I’m afraid of the separating day
Cuz how can I survive if you’re away?

Yêu Thương Mong Manh - Hồ Ngọc Hà


Abby và nơi làm việc



Còn đây là quá trình thực hiện nên tuyệt tác phẩm này:


                                      
                                       Còn đây là đội ngũ nhân viên và các sếp của trường
                                       (hình chỉ mang tính chất minh họa và đại diện) ^_^




                       Và cuối cùng là thành viên của phòng AC thân yêu:


Đêm Nghe Tiếng Mưa - Hồ Ngọc Hà

Sáng tác: Đức Trí
Trình bày: Hồ Ngọc Hà


Người hỡi, nhớ anh biết bao đêm rồi
Tiếng mưa vẫn rơi từng đêm
Dường như mưa cũng nhớ thương đến ai vô cùng
Nhiều lúc, ngỡ như đã quên nhau rồi
Thế nhưng giấc mơ ngày xưa vẫn còn đâu đó
Lắng trong tiếng mưa từng đêm
Yêu anh và yêu anh mãi dấu nay đã xa cuối trời
Tim em càng thêm thao thức mỗi khi thấy mưa lại rơi
Mong cho thời gian qua nhanh sớm mai thấy anh quay về
Ta xây lại bao thương nhớ mãi mãi sẽ không lìa xa


Mưa! Và đêm chỉ còn lại trong tiếng thở dài của gió…

Mỗi hạt nước lạnh buốt rơi vào lòng bàn tay. Thật kì lạ vì em đã từng có cảm giác mưa rơi mát lạnh kia mà. Vì lúc này là mùa đông hay tại bây giờ anh đã không còn bên em nữa?
Mùa đông năm nay thật lạ, ban ngày nắng nóng như giữa hạ tới buổi tối thì gió lạnh thốc từng hồi tê cứng bàn tay. Đôi khi lác đác mỗi chiều lại có những cơn mưa chợt đến chợt đi. Chắc vì trời cũng có bệnh tương tư mà sớm nắng chiều mưa, nỗi nhớ vì thế cũng trải khắp nơi theo những hạt nước. Kì lạ, trong đêm tiếng mưa nghe nặng đầy cả nỗi nhớ.Và dường như lúc này trong em cũng đong đầy yêu thương. Tiếc là, tình mình chỉ còn là những kỉ niệm cho mai sau..
Nắm tay về và em cầm chắc những hạt mưa. Mà sao nước cứ lặng lẽ trôi đi mất. Có phải em cũng nắm tình yêu mình quá chặt, đến khi nhận ra rồi thì đã không còn gì trong tay. Hôm nay mưa thật lâu, thật buồn và thật lạnh. Vì mới đầu đông nên mây gom lại trút một lần những bụi nước nhỏ cuối cùng. Và cũng bởi vì xa anh mới thấy kỉ niệm là những thứ gom góp từng niềm vui, nỗi buồn đáng tiếc nhất. Mưa và kỉ niệm. Em và nỗi nhớ mùa đông.

Người hỡi nhớ anh đã bao đêm rồi,
Tiếng mưa vẫn rơi từng đêm
Dường như cũng nhớ thương đến ai vô cùng

Nhạc sĩ: Đức Trí
 Các ca sĩ khác trình bày:
 
Trong bao bộn bề cuộc sống, em vẫn thường giấu mình trong cả núi việc không tên. Từ đó mà nỗi nhớ sẽ bị kéo căng và em hi vọng tới một lúc nào đó nó sẽ đứt như sợi chỉ. Thật không may là cứ mỗi đêm chìm mình trong không gian vắng lạnh và ẩm ướt thì những sợi nhớ chùng lại và gom thành một mớ lộn xộn trong lòng em. Người ta bảo nhớ để quên mà em thì ngược lại, tìm quên rồi vẫn nhớ.

Nhiều lúc ngỡ như đã quên nhau rồi
Thế nhưng giấc mơ ngày xưa vẫn còn đâu đó
Lắng trong tiếng mưa từng đêm.


Có lần anh nói rằng những khi bên này trời có tuyết rơi thì lại nhớ về hai đứa mình đầu trần đi dưới mưa. Khi đó trời cũng chớm lạnh và sương giăng khắp nẻo đường làm bất cứ ai cũng có cảm giác bị lạc giữa phố. Anh không bao giờ nói về cảm giác bên em lúc đó mà chỉ nói rằng anh thương em hơn bất cứ ai trên đời. Vậy mà những cơn mưa nơi xứ người lại có thể rửa trôi đi hết thảy: Lời anh nói, niềm hi vọng của em và cả một trời hoang lạnh nỗi nhớ…

Yêu anh và yêu anh mãi dẫu nay đã xa cuối trời
Tim em càng thêm thao thức mỗi khi thấy mưa lại rơi
Mong cho thời gian qua nhanh sớm mai thấy anh quay về
Ta xây lại bao thương nhơ mãi mãi sẽ ko lìa xa

Dù thật lòng chẳng thể giấu chính bản thân mình, không biết bao lần em vội vàng ẩn nấp tiếng mưa tí tách day dứt. Rồi nước mắt chảy ngược vào trong lòng và vần vũ đã bao nhiêu ngày tháng. Cũng là từng ấy ngày tháng em che chở nuôi dưỡng một hi vọng ngày mai anh sẽ trở về… Vì dù sao đi nữa, cảm giác lạnh lùng của mưa hôm nay không thể lấn át vòng tay ấm áp của anh sát kề ngày hôm ấy.
Đêm nay, mình em lại ngồi nghe tiếng mưa...
Huy Hoàng

Dạ khúc - Hiền Thục

Sáng tác: Quốc Bảo
Trình bày: Hiền Thục

Cần đêm trắng để trút vơi lòng đầy
Cần thêm nắng để em nhìn vừa bóng tối
Cần thêm anh hỏi han cho giấc trưa em yên lành
Cần thêm những lần hẹn như cuối cùng
Cần tay níu để thấy anh còn gần
Cần môi nóng để biết lòng còn ấm cúng
Cần thêm anh, cần thêm cho những khi em lo sợ
Cần thêm yêu hay cần thôi biết yêu

Đã cần thế, thương gần rồi
Vẫn như anh còn xa rất xa
Vì đã vùi hết những ước mơ dịu ngọt
Em thêm cần anh đến muôn lần
Thế tình nhé, xin về gần
Nối thêm yêu thương vào với nhau
Tình có dậy sóng vẫn cứ xin tình nồng
Nối em vào anh chiếc hôn nồng

Dạ khúc - Cảm nhận
Mùa đông đến từ khi nào, ta đâu còn nhớ… Giữa lúc con trăng còn đầy, giữa lúc đêm tỏ đơn lẻ một bóng hình, giữa lúc ta xa nhau và chữ tình mỗi người mỗi vẻ,.. nghe “Dạ Khúc” mà thấy thấm lòng những nỗi nhớ ngóng trông và cả sự khắc khoải chờ đợi trong hi vọng mong manh …
Ôm vào lòng những nỗi nhớ và thả lên trời hi vọng là cách mà ta đã làm bao năm nay rồi, người có biết? Và dường như để thêm vào đó nỗi quạnh vắng, đêm vẫn cứ dài ra từng ngày và theo cả những mùa trăng im vắng... Có ngày nào bầu trời bình yên khoáng đạt ta dạo phố, những hàng cây và mái nhà xô nghiêng từng kỉ niệm ở góc khuất nào đó vẫn thấy… Có đêm nào trằn trọc từng giấc thì hình ảnh người cứ hiển hiện trong mơ với miệng cười xinh xắn, những cử chỉ thân thương cùng lời ân cần xiết bao.. Trong khi người đi thì ta lại quá nhớ, trong những hi vọng, ước mơ người lại quá xa vời. Nói sao cho hết sự hụt hẫng. Rồi ta sẽ biết sống sao qua từng ngày đông thiếu hơi người nóng ấm, qua từng tối mùa hạ khan rạc cả những niềm vui bé nhỏ..

Cần đêm trắng để trút vơi lòng đầy
Cần thêm nắng để em nhìn vừa bóng tối
Cần thêm anh hỏi han cho giấc trưa em yên lành
Cần thêm những lần hẹn như cuối cùng

Giấc ngủ thường giật mình không trọn vẹn vì ở đâu đó trong cuộc sống thực còn nhiều khấp khểnh lo toan. Tình yêu có nhiều ước mơ xa xôi chẳng qua cũng vì còn thiếu thốn tình cảm hoặc giả như người ta muốn nhiều hơn cần. Vì chỉ khi còn cần nhau, mới thấy hết những hi sinh và chịu đựng dành cho nhau nhiều hơn điều ta muốn. Cần cả đêm trắng mới vơi được chút lòng mình mà bày tỏ, cần thêm chút ánh sáng soi lối đến với nhau sao còn nhiều tăm tối và chỉ cần một lời yêu thương đúng lúc cho sự cố gắng mệt nhoài… Người liệu có còn làm được và cho nhiều hơn thế…
Từ lần hẹn cuối, từ độ tình yêu dần nhạt theo mỗi ngày cũng kể như từ đó những điều giản dị trao nhau chỉ còn là mong muốn. Một đôi bàn tay nắm chặt, một nụ hôn ấm áp, một phút bên nhau xua tan cái lạnh mùa đông này,.. hình như khá là mơ hồ. Đôi khi người ta cứ nghĩ phải làm những điều thật to lớn gì đó, một sự kiện đặc biệt nào đó cho nhau để thắp lửa tình yêu. Vậy nhưng có phải cứ mãi hoài lo lắng về điều ấy hay cái lạnh thấm dần vào tâm tư mà người quên dần đi chút gió hiu hiu vẫn đượm được ngọn lửa tình. Chẳng thể biết từ khi nào suy nghĩ âu lo lớn dần trong ta cũng như không thể đo đếm được nỗi e sợ chia đôi từ phía nào nhiều hơn. Ta mặc kệ, nếu có nhau chỉ trong phút giây yêu thương bên người. Vậy mà, những khi cần có nhau nhất lại làm ta chơi vơi nhất. Ở cái thời khắc mong manh giữa lời an ủi đã trở nên vô nghĩa và tiềm thức lý trí bỗng sống dậy, ta phải bật thốt lên cay đắng: “cần yêu hay cần thôi biết yêu…”


Nhạc sĩ: Quốc Bảo
 Các ca sĩ khác trình bày:
 

Cần tay níu để thấy anh còn gần
Cần môi nóng để biết lòng còn ấm cúng
Cần thêm anh, cần thêm cho những khi em lo sợ
Cần thêm yêu hay cần thôi biết yêu

Đôi khi, để thừa nhận điều gì đó khi bản thân không muốn được đánh giá là dũng cảm. Nhưng để nói dũng cảm như vậy trong tình yêu, đồng nghĩa với những nỗi buồn không thể che giấu. Nhận ra nhau đã từng yêu nhiều đến vậy, đã trao nhau cả ngọt và đắng, cho đến phút cuối lại phải tách mình ra khỏi hạnh phúc đâu thể dễ dàng thế..
"Yêu là mất trong lòng một ít" chỉ đúng khi được yêu và tình yêu đó là bền lâu. Ấy thế nhưng đã phải cô quạnh nhìn trăng xa xưa từng đêm trắng, đong đầy sự cô đơn là những nỗi nhớ không nguôi,.. tình yêu làm người ta có thể vượt qua nhiều thử thách cũng sẽ làm người ta đau đớn những vết tích khó lành. Chấp nhận nỗi đau như kiểu người vẫn nói là "ngậm cười", đơn giản vì ta cần người và cũng có thể trao người hạnh phúc, dù điều đó có phải đánh đổi về mình nỗi trống vắng khôn nguôi. Vì, ta nghĩ...

Đã cần thế, thương thật rồi
Vẫn như anh còn xa rất xa
Vì đã vùi hết những ước mơ dịu ngọt
Em thêm cần anh đến muôn lần

Có khi nào trước lúc xa nhau mà chẳng nói một lời, người sẽ quay lại khi nhận ra ta là một phần không thể thiếu? Có lúc nào người nghĩ về ta như thể trái đất hình tròn và cuối cùng vẫn về lại mà thấy không đâu bằng nơi xưa ấy. Còn ta, vẫn mong muốn những điều giản dị sẽ dễ thành hiện thực hơn, như một lời hứa hẹn sẽ làm được thôi, như một lần nào đó giận dỗi sẽ làm hòa, như khi qua những bão giông trời đất rồi cũng lắng dịu hiền hòa ..

Thế tình nhé, xin về gần
Nối thêm yêu thương vào với nhau
Tình có dậy sóng vẫn cứ xin tình nồng
Nối em vào anh chiếc hôn nồng

Rồi những ngày đông buồn ảm đạm sẽ qua, ít nhất là cứ nghĩ tới mùa xuân để thấy trước ngày ấm áp. Như thể ta được nghe một ca khúc để thấy cuộc đời không quá nhàm chán với những xót xa yêu, ca từ không gồm những lời quá buồn bã, mà còn thấy trong đó những yêu thương, niềm lạc quan và cả sự hi vọng kết nối yêu thương. Nếu đang nghe "Dạ Khúc", bạn sẽ thấy tình yêu bắt đầu bằng lúc cần có nhau và kết thúc bằng một điều mong muốn trong tình yêu: "nụ hôn nồng" ...


Mèo Còi